Hiện nay, rất nhiều cặp vợ chồng chỉ sinh một con, vì vậy hiển nhiên trẻ đã trở thành “cục cưng”, là nhân vật trung tâm của gia đình.
Những đứa trẻ như vậy thường không biết suy nghĩ cho người khác, không thể chịu khổ, có thói quen yêu cầu người khác đáp ứng mọi nhu cầu của bản thân mà quên mất rằng trong xã hội, mọi người đều bình đẳng. Con của một người bạn tôi đang ở độ tuổi mẫu giáo.
Một hôm, cô giáo yêu cầu mỗi học sinh khi đi học mang theo thứ đồ chơi mà mình yêu thích nhất. Ngày hôm sau, mọi cô bé cậu bé đều vui vẻ mang theo các món đồ chơi yêu thích của mình, nhưng khi cô giáo yêu cầu chúng đem đồ chơi chia sẻ với các bạn khác, chuyện bắt đầu thay đổi.
Tất cả lũ trẻ lập tức ôm chặt món đồ chơi của mình vào lòng, không đứa nào muốn làm theo lời cô. Câu chuyện này càng khiến chúng ta lo lắng về mô hình giáo dục hiện nay. Ở nhà, trẻ được nuông chiều quá mức, chỉ biết nhận tình yêu từ người khác chứ không biết cách chia sẻ.
Chúng cho rằng, tất cả những gì chúng nhận được đều là điều đương nhiên, vì vậy khi yêu cầu phải chia sẻ, không đứa trẻ nào tình nguyện. Con gái tôi đã từng gặp một chuyện như thế này:
Khi đi xe buýt từ trường về nhà, con bé nhìn thấy một bà lão lớn tuổi bước lên xe, bèn chủ động đứng dậy nhường chỗ. Tuy nhiên, bà lão không ngồi mà vội vàng đẩy đứa cháu gái cũng trạc tuổi con tôi ngồi xuống ghế. Điều bất ngờ là đứa cháu gái ngồi xuống một cách thản nhiên, không một lời cảm ơn.
Cách cư xử này của đứa cháu gái làm con tôi cảm thấy rất bực bội. Về đến nhà, con bé đã kể lại câu chuyện này với tôi, kèm theo lời tuyên bố sau này sẽ không bao giờ nhường chỗ cho bất kì ai nữa. Sau khi nghe xong câu chuyện, tôi nhẹ nhàng hỏi con: “Con nhường chỗ cho người khác chỉ là để họ cảm ơn con sao?”
Con bé trả lời: “Đương nhiên không phải, nhưng đứa cháu đó cũng lớn như con, con nhường chỗ cho người bà, đâu có nhường chỗ cho con bé đó chứ!” Tôi đã giải thích với con, hành động của người bà có thể hơi thái quá, nhưng nếu xét từ góc độ của người bà, bà cũng chỉ mong cháu được ngồi thoải mái một chút sau một ngày học tập căng thẳng mà thôi, đó là tâm lí chung của tất cả phụ huynh.
Để con có một cuộc sống tốt đẹp, họ có thể làm mọi việc. Mặt khác, trường hợp trên cũng chỉ là thiểu số, không phải mọi người ai cũng vậy. Trên thực tế, đa số mọi người đều biết cảm ơn, không nên vì những trường hợp cá biệt mà phủ định số đông.
Trong quá trình chia sẻ, giúp đỡ người khác, chúng ta có thể chịu thiệt thòi, nhưng không nên chỉ vì sợ thiệt thòi mà không giúp đỡ người khác. Nếu mọi người đều chỉ nghĩ đến lợi ích cá nhân thì xã hội sẽ không thể phát triển.
Chia sẻ không đồng nghĩa với việc chịu thiệt thòi, trong cuộc sống của mỗi người đều có chia sẻ và cảm thông, có “cho đi” và “nhận lại”. Chúng không phải là hai thái cực đối lập mà luôn có mối quan hệ biện chứng với nhau. Biết suy nghĩ vì người khác, xem nhẹ được – mất là những yếu tố giúp chúng ta được nhiều người yêu quý.
Mất mát chỉ tạm thời tước đoạt của bạn một thứ gì đó, nhưng chắc chắn sẽ có khi bạn nhận lại được điều tốt đẹp hơn, vì vậy không cần phải suy nghĩ quá nhiều, hãy coi như sự “thiệt thòi” của hôm nay là để đem lại một ngày mai tốt đẹp hơn, có như vậy bạn mới vui lòng chấp nhận những mất mát tạm thời của bản thân.
Rất nhiều người thành công đều đi lên từ những lần mất mát, thất bại; và họ là những người thấm thía nhất thiệt thòi, mất mát chính là động lực, là nguồn gốc tạo nên thành công. Chúng ta nên biết mất mát chỉ là nhất thời, thất bại dạy chúng ta nhiều điều hơn so với thành công.
Đương nhiên, muốn dạy con gái biết cách quan tâm suy nghĩ cho người khác, mẹ phải là tấm gương sáng cho con noi theo. Nếu mẹ luôn miệng nhắc con quan tâm đến người khác mà bản thân lại hay chấp nhặt, kể cả những điều nhỏ nhất thì chắc chắn việc giáo dục sẽ không mang lại hiệu quả. Không quá để ý chuyện được – mất mới giúp chúng ta có một cuộc sống thanh thản và vui vẻ hơn.
Để lại một bình luận